________________ HoàiThươngTrang Tóc bay theo gió vào đời Mây trôi lờ lững hỏi người biết không Đêm trăng sóng cuộn mênh mông Nhớ từ biển vắng thinh không gọi buồn
Biết khi trăng tỏ trăng mờ Là khi đêm nhớ - ngày chờ đợi ai Bao nhiêu năm chẳng phôi phai Chỉ màu suối tóc mãi hoài đổi thay Trắng đen – đen trắng mềm vai Tình xưa chưa cũ vương dài bóng mây Nắng mưa từng giọt qua tay Hong sầu ngày tháng buồn này có vơi Biết khi xa cách nhau rồi Là khi nước mắt ngậm ngùi theo nhau Bấy nhiêu năm cuộc bể dâu Thấy trong tiền kiếp về đâu nỗi buồn ????
Mùa Thu khép cửa lâu rồi Để hồn thi sĩ ngủ vùi trong mơ Hàng cây lặng đứng chơ vơ Nghe trong tiếng gió thổi mùa Đông sang Nhẹ rơi từng sợi nắng vàng Trải bên song cửa sầu mang nỗi sầu
Mùa Thu khép nhớ nhau Để bông hoa tuyết trắng màu áo xưa Hẹn hò phố ảo chiều mưa Bóng Em chợt đến lại vừa xa bay Vấn vương hạnh phúc qua đây Thềm cô đơn vắng đôi tay lạnh lùng
Mùa Thu khép cửa nhớ nhung Để dòng sông nhỏ ngập ngừng lãng trôi Yêu gì mây tím phai phôi Em về gõ cửa mùa Thu đợi chờ Nhớ nhau thương mãi một thời Tình tôi còn đó - còn lời yêu Em... _________________ HoàiThươngTrang
Mùa này tuyết vẫn còn rơi Bên bờ thương nhớ còn người nhớ thương Ðôi đường đây đó mù sương Gởi con nắng ấm qua phương nhà nàng Ðông chưa tàn - Gío Xuân sang Bông hoa tuyết trắng nhẹ mang giọt sầu Hương đêm gió thổi về đâu Tóc bay em để rối nhầu tim tôi Ngại gì cách trở xa xôi Một cơn bão tuyết còn rơi phương này Yêu nhau đếm nhớ qua tay Phố xưa ai hẹn giờ đây một mình.
Quê hương là phố cổ xưa Là con đường đỏ bụi mờ gió bay Hàng cây phượng vỹ me tây Bông hoa giấy trắng nhẹ lay trước hè Mẹ gồng gánh gạo đi về Đường quê thơm lúa bụi tre ai chờ Quê hương là tiếng mẹ hò Ru con thơ dại ngủ hờ dưới trăng Bóng diều thả giữa đồng xanh Cha đan chiếu rách mong manh nỗi sầu Quê hương là nhánh hoa cau Vàng tươi trong nắng đỏ màu chín nâu Quê hương là những nhịp cầu Nối tình yêu đến mai sau đôi mình Mẹ cha gởi lại chút tình Từ Nam nối Bắc duyên xinh một đời Quê hương là mắt môi cười Trong hồn ai đó - một trời Việt Nam !