Ta đi , trả lại cho người
Vần thơ năm cũ - nụ cười hôm xưa
Ta đi, tìm lại cơn mưa
Những hạt mưa rụng đủ vừa ướt tay
Ta đi , nhặt lá me bay
Nằm ngoan trên tóc ngủ say giữa đời
Ta đi , bỏ lại hương rơi
Người gom góp nhặt gởi lời nhớ mong
Ta đi , quên hết tuổi hồng
Ngày xưa thôi cũng như giòng nước trôi
Ta đi , tim biết buồn rồi
Dấu chôn kỷ niệm một thời ấu thơ
Ta đi, nỗi nhớ dại khờ
Trả Người cho hết đợi chờ tháng năm …
Bài thơ còn rất học trò Tan trường con phố bụi mờ về đâu Đôi chân nối gót theo nhau Buồn rơi những nhịp tơ sầu nhớ thôi Bàn tay thừa thãi đơn côi Tìm nhau giữ lấy bồi hồi trong tay Lối về hờ hững mơ say Mặc con gió thổi nỗi sầu giăng mây Bài thơ còn rất thơ ngây Môi cười ai gởi heo may lạnh lùng Hỏi tình có nhớ mãi không Còn yêu hay đã đành lòng quên nhau Quê hương còn đó niềm đau Tuổi thơ đánh mất tình đầu xa bay Bài thơ còn giấc mộng này Chở theo quá khứ những ngày yêu xưa Đường đời vương nắng ướt mưa Còn trong mắt lệ buồn chưa qua ngày Bài thơ còn rất nồng say Ru tình đã ngủ tháng ngày không tên.
Ngày xưa cắp sách đến trường.(1) Ngày nay ngồi gỡ tơ vương trong lòng. Xa rồi những buổi chờ mong. Tơ lòng còn vướng, tàn đông dạ sầu. Dễ thương con gái mắt nâu (2) Bây chừ dễ ghét, tóc màu nhạt phai. Ngày xưa tóc bím hoa cài. Để ai ngơ ngẩn, miệt mài ngóng trông. Thời gian bôi xóa má hồng. Chao ôi! dễ ghét , má hồng còn đâu? Soi gương len nhẹ nỗi sầu. Từ khi chân bước qua cầu sang sông. Trời chiều nào thấy vừng đông. Hoàng hôn lấp phủ, tình nồng vụt bay. Ngày xưa như một áng mây. Mây bay trôi mãi, dâng đầy nỗi đau. Dễ thương, dễ ghét hôm nao. Ta gom nhặt hết thả vào hư vô. giận hờn , nhung nhớ vu vơ Loãng tan trong cõi sương mờ trần gian.
Khánh Vân - Mây Lành (04/09) (1) (2) thơ của thi sĩ HTT