Lời Tình Tự ...


Anh !
Có những buổi sáng Em ngồi đây , trong căn phòng im lặng và cô đơn – nhìn ra ngoài khung cửa nắng , hoa lá vẫn ngập tràn xôn xao nỗi yêu thương & đợi mong , một vài chú chim non đang nhảy múa ngoài sân . Em không nghe thấy gì ngoài những tiếng thở dài vọng về từ một thời Em trẻ dại – một thời Em áo trắng và một đời Em đi qua …

Hạnh phúc – đôi khi dù có mong manh nhưng tình yêu Em cho Anh vẫn ngàn đời bất diệt …Thế nên những gì Em viết ,– không những chỉ cho riêng Anh và Em mà là cho tất cả những gì Em đã được nghe , được thấy từ những người sống chung quanh với biết bao nhiêu cuộc tình đi qua từng ngày trong đời . Họ yêu nhau đó rồi xa nhau đó – Như một qui định của tình yêu khó ai mà đoán trước được – Em không muốn nhìn thấy cuộc tình mình tàn phai như thế .

Vì vậy , thơ nhạc còn là hơi thở - là lẽ sống - là yêu thương ngọt ngào Em mong muốn được ôm ấp nâng niu … như mỗi buổi sáng thức dậy – trong cái không gian lành lạnh - Em đi tìm một chút hơi ấm qua tách café thơm nồng và Em viết – Nỗi nhớ sẽ không làm Em quên đi ngày tháng hạnh phúc ta bên nhau nhưng ít ra sự tưởng tượng sẽ mang lại cho đời thêm một chút tình si lãng mạn theo bốn mùa êm trôi…mà tình yêu đã được con người thi vị hóa bằng thi ca muôn màu muôn sắc .

Và Em yêu Anh cũng thế …. !

HoàiThươngTrang