Có Thành Phố Không Bao Giờ Ngủ


Có thành phố không bao giờ ngủ
Như tim ai thao thức từng đêm
Có cành hoa lung lay theo gió
Quyện vần thơ quên hết muộn phiền


Có thành phố không bao giờ đến     
Mà đôi chân nào vội vã tìm
Có ngọn gió đùa bay trước ngõ
Làm rụng rơi nỗi buồn không tên


Có thành phố không bao giờ quên
Như một người bỗng nhớ quen tên
Có ngậm ngùi theo mây miên viễn
Chợt xanh xao đếm giọt ưu phiền


Có thành phố không bao giờ ngủ
Dưới đèn mờ vàng bóng ngày thơ
Có nghe thời gian qua tiếng thở
Ru ngậm ngùi giọt buồn hư vô .....


Hoài Thương Trang

Đôi Mắt






Đôi Mắt

Em một thời son sắc
Đôi mắt đẹp tuyệt trần
Nhìn một lần thôi cũng
Say hồn anh chơi vơi

Em một thời xa xôi
Đôi mắt ! Ôi tuyệt vời
Một lần nhìn thôi đã
Đắm chìm đời anh thôi

Em một thời lãng trôi
Đôi mắt tình dịu vợi
Ngày xưa anh hay nói
Đôi mắt buồn....Em tôi !

Hoài Thương Trang

Dáng Xưa



Dáng Xưa

Rồi em như nắng Hạ vàng
Gọi mây Thu tím nhẹ nhàng lãng trôi
Gió Đông lạnh thấm đôi môi
Chờ ngày Xuân ấm gởi lời dấu yêu

Bốn mùa thương nhớ bao nhiêu
Để vàng màu nắng những chiều cô đơn
Xót xa lên mắt dỗi hờn
Về trên phố vắng chập chờn bóng đêm

Một mình đếm gót chân quen
Thèm vòng tay ấm say mềm tóc thơm
Hương màu áo lửa hồng rơm
Cháy mòn nỗi nhớ sạch trơn nỗi buồn

Rồi em như nước về nguồn
Giũ phai tàn hết sắc hương một thời
Trăm năm rêu phủ mọc mời
Nghìn năm ai sẽ xa rời dáng xưa !