Nghe Tiếng Thời Gian Trôi



















Giọt mưa tí tách ngoài đêm
Gió lay từng cánh lá mềm rụng rơi
Nửa vời hồn bỗng chơi vơi
Nằm trong khoảnh khắc ngậm ngùi tiếc thương

Ngày xưa áo trắng cổng trường
Tóc dài gió thổi mùi hương thơm nồng
Nắng vàng trải giữa mênh mông
Hàng cây si đứng buồn trông tháng ngày

Thơ tình ai chép gởi tay
Mà sao bụi phấn ngất ngây giữa mùa
Phượng hồng thẫm đỏ môi xưa
Mưa phùn lấm tấm thấm vừa áo ai

Nghiêng nghiêng mái tóc bờ vai
Dù che người đợi ngày dài sang đêm
Cho thèm tách cà phê đen
Hư vô bóng tối đã quen một mình

Trăng soi tơ lại tỏ tình
Không gian im vắng lặng thinh nhớ người
Nhớ ai duyên dáng mỉm cười
Mắt tình đưa đẩy cả trời sao rơi

Mưa đời khóc giữa đêm trôi
Giọt thương giọt nhớ để rồi ngẩn ngơ
Gom sầu góp nhặt thành thơ
Nghe không gian vắng hững hờ buồn rơi ...

Lá Rơi





Ngày đi qua...
Không bao giờ trở lại
Thu đến rồi...
Thu sẽ phải ra đi
Buồn chi em...
Lệ hoen ướt rèm mi
Cho Thu vàng...
Sầu về giăng ngập lối

Tình đã mất...
Nhiều bâng khuâng tiếc nuối
Người đã xa...
Hỏi còn nhớ hay quên
Kỷ niệm xưa...
Là miên viễn chia phôi
Lá trên cành...
Bỗng dưng lìa cánh rơi !!!

Thu Gầy

















Cho vàng thu lá đổ
Cho hoang tím phố xưa
Cho mùa nghe thương nhớ
Giận dỗi nào qua chưa

Nắng tàn hoàng hôn rơi
Ta tìm em giữa đời
Nhạn bay về cuối phố
Cô đơn cả tháng ngày

Thu về ! Em có hay
Lá vàng ngủ trên tay
Chơ vơ hồn ta khóc
Một mình nơi chốn này

Nhớ Em dáng xưa gầy
Áo trắng như làn mây
Khói sương mờ kỷ niệm
Nghìn trùng nhớ xa bay !