Thơ - Đường-Sữa-Mật










Mẹ là dòng thời gian
Trôi hoài trong vô tận
Mẹ là đường, sữa, mật
Ngọt lịm thấm đầu môi

Mẹ là vòng tay ôm
Khi con lúc chào đời
Mẹ là lời ru hời
Dỗ con giấc ngủ nôi

Mẹ là dòng sông trôi
Vỗ về cơn mưa đời
Mẹ là ánh mặt trời
Ấm nồng trong tim côi .

Thơ - Phố Xưa Anh Về



Anh trở lại phố xưa
Thăm Mẹ già cho vừa thương vừa nhớ
Anh trở về phố chợ
Tìm lại tuổi thơ còn vương vấn bên đời
Anh trở về nhà cũ
Tìm lại những ngày xưa
Lúc Mẹ chưa già
Anh Chị anh vẫn còn tóc xanh màu lúa mạ
Cô em gái cười hây hây đôi má
Xinh quá tuổi bướm hoa
Nhưng giờ ...Phố chợ người qua
Mẹ anh đã già
Anh Chị anh người ở người xa
Có người đi mãi phương nao không về
Anh về ...
Để thấy lại những gì anh muốn thấy
Tiếc gì ngày xanh đã phôi pha
Tuổi thơ anh nhạt nhòa theo gió mây bay
Chỉ còn lại nơi này
Một tình yêu sau cùng - Anh đã gởi cho em
Một đời phố xưa không tìm thấy
Mai mốt anh về
Hạnh phúc là ở trong tay
Mẹ vẫn gầy - vẫn còn mong ngày anh trở lại
Phố xưa một đời
Thôi vẫn heo may !!!


Thơ HoàiThươngTrang 09/2004
Nhạc Sĩ HoàngKimChi phố thành ca khúc

Thơ - Một Thoáng Hà Nội Xưa


Thơ hoàithươngtrang

Hà Nội ơi – Nơi ấy quê tôi
Có những người thương vẫn luôn chờ đợi
Gởi buồn mong nhớ đến tôi
Một thời dĩ vãng mãi trôi trong đời

Hà Nội ơi – Nơi ấy tiếng cười
Còn đâu đây dẫu cách xa mù khơi
Để lại trong tôi cả trời
Tiếc nuối khôn nguôi – một đời ngậm ngùi

Hà Nội ơi – Tôi nhớ Hà Nội
Nhớ con đường làng mây trắng trôi ngang
Mẹ về cuối phố thênh thang
Gánh đôi thúng gạo rộn ràng gót chân

Hà Nội ơi – Mưa có bâng khuâng
Rơi từng tiếng gõ bên thềm nhà xưa
Mẹ ngồi thầm đếm gió lùa
Hoa bong bóng vỡ ướt bờ vách thưa

Hà Nội ơi – Ngày tháng qua chưa
Buồn thương vương vấn gởi người chốn xa
Bây giờ nỗi nhớ thiết tha
Cho tôi sống lại giữa Hà Nội xưa …

Thơ - Giọt Tình Xa Xưa

Có ai ngồi đếm mưa rơi
Giọt thương giọt nhớ giọt trôi nỗi buồn
Giọt rơi tí tách bên đường
Như bong bóng vỡ làm đau tim đời
Giọt vô tình ướt môi người
Đọng quanh mi mắt buồn rơi hững hờ
Giọt long lanh nhớ anh ơi
Hỏi ai đếm được mưa rơi tháng ngày
Mưa trôi ướt cánh vai gầy
Ru con phố vắng tình này xa xưa .


hoàithươngtrang
http://www.youtube.com/watch?v=rcC-h6mvwOc

Thơ - NhaTrang Biển Nhớ














Biển xanh bọt trắng vỗ về
NhaTrang bến nước đam mê chân người
Hàng dừa nghiêng ngả đôi nơi
Lả lơi theo gió gọi mời tình nhân


Lạ chưa ! Ai đến một lần
Thương con phố biển những chiều mưa qua
Dáng em trắng áo lụa hoa
Tóc bay quấn quýt hồn ta năm nào


Biển ru sóng vỗ dạt dào
Bước chân sỏi đá dạ tràng ngẩn ngơ
Thư tình em dấu trong mơ
Hẹn hò năm cũ còn chờ đợi ai


Trăng sao biển vắng mãi hoài
Ru con sóng vỗ thương ai một mình
Ngóng về phố biển đẹp xinh
Giọt mưa rơi ướt bóng hình giai nhân


NhaTrang ơi ! Có bao lần
Em về ghé lại cho gần tim ta
Tương tư những tháng ngày qua
Bao năm lỗi lạc riêng ta mỏi mòn


Sóng tình đưa đẩy nước non
Vỗ vào triền đá rũ mòn rêu phong
Xa xa cát bụi mênh mông
Chim bay lạc lối về nơi chốn nào


Nhớ em - Phố biển trăng sao
NhaTrang tình vẫn ngọt ngào chờ mong !

HoàiThươngTrang

Thơ - Xa Nhau



Khi xưa mình xa nhau
Em khóc mấy ngày đầu
Rồi những ngày nối tiếp
Bao giọt sầu theo nhau

Bây giờ lại xa nhau
Thương nhớ đã bắt đầu
Buồn ơi ! Xin ngừng lại
Để ngày dài qua mau.

Mùa Thu 09/2004

Thơ - Ta Đi





Hoàithươngtrang

















Ta đi , trả lại cho người
Vần thơ năm cũ - nụ cười hôm xưa
Ta đi, tìm lại cơn mưa
Những hạt mưa rụng đủ vừa ướt tay
Ta đi , nhặt lá me bay
Nằm ngoan trên tóc ngủ say giữa đời
Ta đi , bỏ lại hương rơi
Người gom góp nhặt gởi lời nhớ mong
Ta đi , quên hết tuổi hồng
Ngày xưa thôi cũng như giòng nước trôi
Ta đi , tim biết buồn rồi
Dấu chôn kỷ niệm một thời ấu thơ
Ta đi, nỗi nhớ dại khờ
Trả Người cho hết đợi chờ tháng năm …

Thơ - Nhớ Em Hà Nội




Hà Nội – phương ấy xa xôi
Con đường phố cũ một thời em qua
Mưa bay thành nội nhạt nhòa
Lạnh theo cơn gió lá hoa rụng đầy

Hà Nội – mùa nắng gắt say
Bông hoa sữa trắng ngập dầy lối mây
Tóc em dài theo tháng ngày
Để hồn thi sĩ giải bày nhớ nhung

Hà Nội – mây tím bâng khuâng
Giăng ngang phố nhỏ ngại ngần bước chân
Theo em lòng vẫn phân vân
Hỏi thầm em có nhớ gần nhớ xa

Hà Nội – ngày cũ phôi pha
Lá bàng chín đỏ mặn mà môi em
Nụ cười hạnh phúc dấu yêu
Nhớ em Hà Nội – giữa chiều thu trôi.

Thơ HoàiThươngTrang

Thơ - Mưa Tím













Nhớ anh – khóc tím cả mây
Vắng con phố nhỏ mưa bay đổ về
Ướt bờ vai - mái tóc thề
Trôi dài trên áo vụng về rối tung

Nhớ anh – thao thức mông lung
Trăng nằm lơi lả sau vùng mây đen
Sao hôm lặng trốn đâu tìm
Chỉ nghe giọt nước mưa đêm gọi sầu

Nhớ anh – vỗ giấc canh thâu
Đèn khuya ai tắt gợi màu nhớ nhung
Gío đùa rèm cửa thèm mong
Bóng anh một thoáng hương nồng thoảng bay

Nhớ anh – êm ấm vòng tay
Ru em giấc mộng tình này chưa tan
Giật mình tỉnh giấc hoang mang
Buồn qua đôi mắt – hai hàng lệ rơi

Cho thương lẫn nhớ bồi hồi
Nhớ anh sầu ngẩn ngơ trời ...còn mưa !
HoàiThươngTrang


Thơ - Bài Thơ Ru Tình

Bài thơ còn rất học trò
Tan trường con phố bụi mờ về đâu
Đôi chân nối gót theo nhau
Buồn rơi những nhịp tơ sầu nhớ thôi
Bàn tay thừa thãi đơn côi
Tìm nhau giữ lấy bồi hồi trong tay
Lối về hờ hững mơ say
Mặc con gió thổi nỗi sầu giăng mây
Bài thơ còn rất thơ ngây
Môi cười ai gởi heo may lạnh lùng
Hỏi tình có nhớ mãi không
Còn yêu hay đã đành lòng quên nhau
Quê hương còn đó niềm đau
Tuổi thơ đánh mất tình đầu xa bay
Bài thơ còn giấc mộng này
Chở theo quá khứ những ngày yêu xưa
Đường đời vương nắng ướt mưa
Còn trong mắt lệ buồn chưa qua ngày
Bài thơ còn rất nồng say
Ru tình đã ngủ tháng ngày không tên.

HoàiThươngTrang

Thơ - Dĩ Vãng



Quang Dũng & Hồng Nhung trình bày


Quên rồi năm tháng đã qua nhanh
Cho mộng thời gian cũng chẳng thành
Dĩ vãng không còn bao mộng tưởng
Đường tình trăm lối chẳng riêng ai

Đã mấy mùa thu qua rất nhanh
Vội vàng như chẳng thiết tha chăng
Lá úa vàng rơi buồn theo gió
Bay mãi về đâu cuối nẻo đời

Mới tưởng còn đây phố hẹn hò
Anh rồi xa cách tận phương nao
Nơi xa xăm ấy anh còn nhớ
Môi mắt rưng rưng giọt lệ chờ

Dĩ vãng bây giờ quá nhạt phai
Tình yêu hai đứa cũng chia hai
Anh về bên ấy - Em ở lại
Ngõ vắng đêm xưa ánh đèn mờ

Nhìn bước anh đi mà lệ đổ
Rưng rưng gọi khẽ tiếng yêu thôi
Xa mất nhau chưa đêm còn đợi
Phố cũ người đi - Dĩ vãng xưa!

Thơ - DỄ THƯƠNG - DỄ GHÉT



Ngày xưa cắp sách đến trường.
(1)
Ngày nay ngồi gỡ tơ vương trong lòng.
Xa rồi những buổi chờ mong.
Tơ lòng còn vướng, tàn đông dạ sầu.
Dễ thương con gái mắt nâu (2)
Bây chừ dễ ghét, tóc màu nhạt phai.
Ngày xưa tóc bím hoa cài.
Để ai ngơ ngẩn, miệt mài ngóng trông.
Thời gian bôi xóa má hồng.
Chao ôi! dễ ghét , má hồng còn đâu?
Soi gương len nhẹ nỗi sầu.
Từ khi chân bước qua cầu sang sông.
Trời chiều nào thấy vừng đông.
Hoàng hôn lấp phủ, tình nồng vụt bay.
Ngày xưa như một áng mây.
Mây bay trôi mãi, dâng đầy nỗi đau.
Dễ thương, dễ ghét hôm nao.
Ta gom nhặt hết thả vào hư vô.
giận hờn , nhung nhớ vu vơ
Loãng tan trong cõi sương mờ trần gian.

Khánh Vân - Mây Lành (04/09)
(1) (2) thơ của thi sĩ HTT


Thơ - Dễ Thương























Ngày xưa cắp sách đến trường
Mực xanh – thơ tím dễ thương học trò
Một thời áo trắng ngây thơ
Sân trường ngơ ngẩn có chờ ai đâu

Dễ thương con gái mắt nâu
Tóc dài thắt bính qua cầu vội đi
Gío bay tà áo thầm thì
Người mong kẻ đợi tình si ven đường

Vô tình sợi nắng vấn vương
Rơi trên mái tóc dễ thương vô ngần
Tóc dài bay rối xa gần
Trải theo con lối – mộng sầu cho ai

Ngày xưa đâu dễ phôi phai
Nhớ người phố cũ – còn hoài hẹn mong
Buồn thương đã mấy thu đông
Trang thơ mực tím - còn nồng tháng năm.


Một thời áo trắng - 1976