Gĩu Hết Muộn Phiền























Rồi có một ngày anh sẽ đi...
Về chốn bình yên ...
Giũ muộn phiền...
Tiếc gì một quãng đời hư ảo...
Có em và ngày tháng không tên...

Rồi có một ngày anh sẽ quên...
Hình dáng em ngoan ...
Rất dịu hiền...
Dấu cả mùa thu vào đáy mắt...
Giăng kín một màu ...
Tím mong manh...

Rồi có một ngày qua rất nhanh...
Khát khao chăn gối ...
Ước mơ tàn...
Gom mây góp gió đời vào mộng...
Ngậm ngùi thương tiếc ...
Những bâng khuâng...

Rồi có một ngày nấm cỏ xanh...
Cô đơn lạnh lẽo ...
Một mình anh...
The`m lắm em ơi ...
Vòng tay ấm...
Nung nấu hồn anh ...
Khóc mộ phần !!!


Quên Không Lối Về
































Có ai qua ngõ nhà em
Ghé xem phiên chợ còn nhiều người không ?
Có còn ai đứng chờ trông
Người em áo trắng Thánh Tâm năm nào ?
Tóc thề xỏa chấm ngang vai
Nghiêng xe đạp bước đường dài phố xưa
Phố xưa - mưa đổ giọt mưa
Uớt bờ vai nhỏ - ướt mờ trang thơ
Anh còn đứng ngẩn sầu ngơ
Giăng đôi dù đợi – chờ chung lối về
Thẹn thùng em tránh lối che
Uớt tà áo trắng – ướt mèm đôi chân
Vội vàng một chút bâng khuâng
Người thưa phố vắng – trộm thầm nhìn nhau
Nhà em cửa kín trước sau
Em vào trong đó - Mặc sầu riêng anh
Bao năm nay đã xa dần
Trách ai lỗi hẹn – phố rồi xa xưa
Có ai còn nhớ hay chưa
Quên người con gái học trường Thánh Tâm
Nhớ xin giữ mãi trong lòng
Ngày xưa em đã quên không lối về .