Một Đời Thôi Dại Khờ !

Khi xưa tuổi mười lăm
Em đẹp như trăng rằm
Qua đến năm mười sáu
Tâm hồn vẫn trắng trong


Rồi mười bảy tuổi đến
Mai mối lắm người mong
Xuân thì em mười tám
Duyên dáng sắc mặn nồng


Bao ước mơ tuổi hồng
Qua nhanh theo tháng năm
Anh đến như cơn bão
Làm lòng em xốn xao


Yêu như chưa được yêu
Anh cho em thật nhiều
Nhớ thương thêm từ đấy
Mắt môi tràn hương yêu


Em, bây giờ ngẩn ngơ
Buồn nhan sắc hững hờ
In hằn trên nỗi nhớ
Ru sầu từng phiến tơ


Anh, lắng nghe hồn thơ
Nhìn em luống thẫn thờ
Cô bé ngày xưa đó
Tâm hồn giờ già nua


Có dấu đi tình yêu
Thời gian cũng muộn phiền
Ta , đã qua tuổi thơ
Một đời thôi dại khờ !


Hoài Thương Trang
Minnesota - 07.22.2011