Bài Thơ Ru Tình








Bài thơ còn rất học trò
Tan trường con phố bụi mờ về đâu
Đôi chân nối gót theo nhau
Buồn rơi những nhịp tơ sầu nhớ thôi
Bàn tay thừa thãi đơn côi
Tìm nhau giữ lấy bồi hồi trong tay
Lối về hờ hững mơ say
Mặc con gió thổi nỗi sầu giăng mây
Bài thơ còn rất thơ ngây
Môi cười ai gởi heo may lạnh lùng
Hỏi tình có nhớ mãi không
Còn yêu hay đã đành lòng quên nhau
Quê hương còn đó niềm đau
Tuổi thơ đánh mất tình đầu xa bay
Bài thơ còn giấc mộng này
Chở theo quá khứ những ngày yêu xưa
Đường đời vương nắng ướt mưa
Còn trong mắt lệ buồn chưa qua ngày
Bài thơ còn rất nồng say
Ru tình đã ngủ tháng ngày không tên.


Mùa Xuân Ta Yêu






















Này anh – ngồi lại bên em
Mùa xuân ong bướm bên thềm lượn bay
Nắng vàng trải nhẹ qua đây
Thì thầm gió thổi mây bay ngỡ ngàng

Này anh – ngày tháng vội vàng
Giăng thương cùng nhớ sầu mang đong buồn
Xuân tình em gởi yêu thương
Trôi đi tất cả vấn vương tơ lòng

Này anh – còn những chờ mong
Thềm hoa mai nở giữa lòng phố vui
Con tim rộn rã tiếng cười
Nghe chừng hạnh phúc trao lời ái ân

Này anh – tình đến thật gần
Như môi hôn ngọt bao lần cho nhau
Dẫu đời trăm cuộc bể dâu
Cũng không bằng thuở ban đầu ta yêu !


Sợ lá Thu phai



























Tôi ngắm Mẹ tôi - Giấc ngủ trưa
Nghe chừng nhịp thở nhọc nhằn đưa
Môi mắt buồn vương màu thương nhớ
Một quãng đời qua. Vội vàng chưa


Tôi ngắm Mẹ tôi - Ngủ say sưa
Sợi tóc thời gian xỏa lưa thưa
Ôm bờ vai nhỏ gầy guộc quá
Vần trán khô khan. Xếp tuổi già


Tôi ngắm Mẹ tôi - Giấc nồng nàn
Mà sao lòng thật quá hoang mang
Cứ nghĩ ngày mai tôi sẽ phải
Côi cút trong đời . Chẳng còn ai


Tôi ngắm Mẹ tôi - Nét phôi phai
Vòng tay ôm chặc ước mơ trôi
Hôn nhẹ qua làn hơi Mẹ thở
Gói trọn vào tim. Những nụ cười


Tôi ngắm Mẹ tôi - Giữa cuộc đời
Nghe mùa cũng đổi bất chợt thôi
Ngoài hiên gió khẽ lay chiếc lá
Tôi sợ Thu rơi ... Cánh lá vàng !




Một Chút Môi Cười





















Quê Mẹ tôi nghèo ...
Nghèo lắm ai ơi !!!
Những mảnh áo nâu dấp vá nỗi sầu
Những bà mẹ già quấn chít trên đầu
Vành trắng khăn tang che dấu niềm đau

Quê Mẹ tôi nghèo ...
Nghèo lắm ai ơi !!!
Những mảnh đất khô cằn cỗi cuộc đời
Những giọt lệ buồn chôn dấu tình người
Lòng xót xa theo thân phận nổi trôi

Quê Mẹ tôi nghèo ...
Nghèo lắm ai ơi !!!
Những vẫn đong đầy hạnh phúc trong đời
Mong con quên ngày nhục nhằn hấp hối
Hơi thơ? Mẹ gầy chất chứa thương vay

Quê Mẹ tôi nghèo ...
Nghèo lắm ai ơi !!!
Đã chết trong tôi ngày tháng trong đời
Chỉ còn sống lại bóng hình Mẹ thôi
Một chút môi cười chua xót ngậm ngùi !!!




Cô Bắc Kỳ Đáng Yêu






















Anh vờ hỏi phải em cô gái Bắc
Tóc đuôi gà nho nhỏ dấu sau lưng
Đôi mắt sáng trói tình ai trong đó
Miệng luôn cười khúc khích ghẹo trêu anh

Anh vờ hỏi phải em cô gái Bắc
Hay dỗi hờn rồi trách móc vu vơ
Có lắm lúc em lặng câm không nói
Để mặc ai bối rối đến ngàn lần

Cô gái Bắc yêu ơi - Cô gái Bắc
Chẳng phải vì anh lỡ trót yêu cô
Cứ giận hờn và cứ trách vu vơ
Vì anh đã quen rồi ngơ với ngẩn

Anh vờ hỏi phải em cô gái Bắc
Nói với anh là cô ma~i yêu anh
Yêu chỉ mình anh lúc cô làm thơ
Trong hạnh phúc tình cờ
Gia^'c ngủ mơ !!!

Tơ Vương


















Ngỡ ta đã mất nhau rồi
Thế mà trong giấc mơ đời còn nhau
Hỏi mình yêu đến bao lâu
Sao còn bối rối chẳng câu trả lời
Nhặt ngàn sao rụng giữa trời
Ôm con trăng sáng gọi mời đêm mơ
Vụng về nắn nót vào thơ
Dệt tình chăn gối hẹn hò gối chăn
Bao giờ mưa nắng bâng khuâng
Là khi mới biết ta cần có nhau
Không mơ cũng chẳng là thơ
Không thơ cũng chẳng là mơ mộng gì
Ví đời một chút tình si
Rớt trên nỗi nhớ xanh rì cỏ cây
Muộn màng vạt nắng hao gầy
Tơ vương đến cả tháng ngày yêu nhau ...

Chiếc Lá Thu Rơi




















Ngỡ đời mình như chiếc lá rơi
Về chốn xa xôi tận cuối trời
Tím cả nỗi buồn hoàng hôn tới
Thấm ướt mây trời hạnh phúc trôi

Ngỡ đời mình như chiếc lá rơi
Khô héo tàn phai dấu chân người
Khép mộng hững hờ mơ Thu tới
Vàng lối em qua những chốn xưa

Ngỡ đời mình như chiếc lá rơi
Lạc lõng bơ vơ giữa dòng đời
Đốt khói sương mù tìm dĩ vãng
Giọt nhớ vô tình khóc thương tôi ...


Bâng Khuâng
























Em muốn mãi được làm nàng thơ ...
Trong tim anh
Để nâng niu từng giấc mộng ngoan hiền
Ước mơ của một thời con gái
Suối tóc dài nũng nịu ôm bờ vai
Nghe một lần gió thoảng qua tai
Lời tỏ tình còn thơm trang giấy mới
Cánh lá xanh chưa ngả màu phai phôi
Và mùa Thu ...
Còn bối rối thay lời ...

Em muốn mãi được làm nàng thơ ...
Trong tim anh
Đếm yêu thương ngày tháng giữa cuộc đời
Đời màu hồng như những cánh hoa xinh
Cho một lần ong bướm được tỏ tình
Như hạnh phúc của một thời trẻ dại
Chưa bie^'t buồn vì màu nắng nhạt phai ...

Em muốn mãi được làm nàng thơ ...
Trong tim anh
Ngày hôm qua ...
Hôm nay ...
Hay ...
Ngày mai ...
Em vẫn mãi là mùa Thu ở bên anh
Yêu lá vàng rụng tím khoảng trời xanh ...
Mong manh ...!!!

Gĩu Hết Muộn Phiền























Rồi có một ngày anh sẽ đi...
Về chốn bình yên ...
Giũ muộn phiền...
Tiếc gì một quãng đời hư ảo...
Có em và ngày tháng không tên...

Rồi có một ngày anh sẽ quên...
Hình dáng em ngoan ...
Rất dịu hiền...
Dấu cả mùa thu vào đáy mắt...
Giăng kín một màu ...
Tím mong manh...

Rồi có một ngày qua rất nhanh...
Khát khao chăn gối ...
Ước mơ tàn...
Gom mây góp gió đời vào mộng...
Ngậm ngùi thương tiếc ...
Những bâng khuâng...

Rồi có một ngày nấm cỏ xanh...
Cô đơn lạnh lẽo ...
Một mình anh...
The`m lắm em ơi ...
Vòng tay ấm...
Nung nấu hồn anh ...
Khóc mộ phần !!!


Quên Không Lối Về
































Có ai qua ngõ nhà em
Ghé xem phiên chợ còn nhiều người không ?
Có còn ai đứng chờ trông
Người em áo trắng Thánh Tâm năm nào ?
Tóc thề xỏa chấm ngang vai
Nghiêng xe đạp bước đường dài phố xưa
Phố xưa - mưa đổ giọt mưa
Uớt bờ vai nhỏ - ướt mờ trang thơ
Anh còn đứng ngẩn sầu ngơ
Giăng đôi dù đợi – chờ chung lối về
Thẹn thùng em tránh lối che
Uớt tà áo trắng – ướt mèm đôi chân
Vội vàng một chút bâng khuâng
Người thưa phố vắng – trộm thầm nhìn nhau
Nhà em cửa kín trước sau
Em vào trong đó - Mặc sầu riêng anh
Bao năm nay đã xa dần
Trách ai lỗi hẹn – phố rồi xa xưa
Có ai còn nhớ hay chưa
Quên người con gái học trường Thánh Tâm
Nhớ xin giữ mãi trong lòng
Ngày xưa em đã quên không lối về .



Thơ - Tương Tư Lá Đỏ

























Thoảng gió Đông về lạnh buốt tay
Hàng cây chơ trọi dáng Thu gầy
Buồn ai ! Chiếc lá khô tàn úa
Rơi nhẹ hững hờ giữa heo may

Thoảng gió Đông về - tuyết phủ cây
Chơ vơ cành gẫy dưới gót giầy
Khói tỏa nhà ai nồng hương ấm
Cô đơn còn đến giữa thương vay

Thoảng gió Đông về - Người có hay
Con tim cô đọng giọt lệ này
Tương tư lá đỏ mùa Thu chết
Giữa lòng phố vắng nhớ nhung say !

Hoài Thương Trang
Lập Đông - 2008




Missing The Red Leaves

The hands are cold by the winter wind
The trees are lonely and weeping
The dead leaves seem very sad in mourning
Fluttering every where in the autumn wind

The trees cover with snow in winter wind
Under the footstep the dry twigs are breaking
There is someone fire flickering
Fills a lonely heart with warm feeling

Do you notice the winter is coming?
All the tears soak in my heart are melting
And the red leaves from the last autumn are missing
Walking alone in deserted street with sad feeling !

Translated by Thach Thuy