Nhớ Mẹ Hiền




Thức trắng đêm dài ánh sao rơi
Long lanh mắt ướt giọt sương mời
Mẹ ơi ! con uống giòng lệ đắng
Nhớ Mẹ đêm nằm giấc mơ trôi

Soi bóng thời gian quá đơn côi
Lặng lẽ không gian cũng ngậm ngùi
Hương khói nhẹ lùa qua khoé mắt
Mơ thấy Mẹ về kể chuyện vui

Chuyện kể ...
Mẹ về đến quê xưa
Hoa cau ngập trắng phố giữa mùa
Cha đợi bên bờ sông Tương nhớ
Thấy Mẹ Cha mừng ra đón đưa
Như ngày hò hẹn thuở đôi mươi
E ấp bên Cha , Mẹ mỉm cười
Áo cưới năm xưa Cha còn giữ
Bây giờ Mẹ mặc vẫn còn vừa
Bà con hai họ mừng đôi lứa
Nội Ngoại hân hoan mở cửa chờ
Cô dâu vẫn đẹp như ngày đó
Chú rể lăng xăng phút tình cờ
Gặp lại nhau rồi thôi nhớ thương
Bao năm xa cách nỗi mong chờ
Bây giờ Cha Mẹ vui sum họp
Đừng buồn thương tiếc - Phút tiễn đưa

Ngồi nhìn trăng sáng giữa đêm khuya
Sao rơi một chiếc bóng hiện về
Ôm Mẹ vào lòng con khẽ nói
Yêu Mẹ vô cùng Mẹ biết không ?

Vỗ về Mẹ bảo:"Biết sao không”
Đừng khóc Mẹ đi chẳng vững lòng
Niết Bàn Mẹ đến nương cửa Phật
Quãng đời còn lại chốn hư không !

Hoài Thương Trang - December 2009