Thơ - Duyên Nợ





























Thì mình trở lại từ đầu
Yêu nhau như thuở mái đầu còn xanh
Bây giờ sợi tóc mong manh
Một phần đã bạc một phần trốn quanh
Dấu trong một khoảng gối nằm
Để đêm mình thấy tơ tằm rối reng
Thì mình yêu cả chút ghen
Chút hờn chút giận chút ghiền cafe'
Mùi nồng đắng tận cơn mê
Bảo sao không vội vỗ về yêu nhau
Yêu như trầu trộn vôi,cau
Thẫm màu đo đỏ như màu trái tim
Nợ duyên nợ cả chữ tình
Nợ thêm năm tháng không thinh hững hờ !!!