Thơ - Ta ơi Đừng về !



Khuất trong vỏm đá cheo leo
Bụi vàng cát đỏ như theo chân mình
Đỉnh đồi chênh chếch ngông nghênh
Dưới sâu đáy nước mông mênh reo hò
Cây xanh hoa trắng nên thơ
Để trời vương vấn giữa bờ vai em
Chút lạ lùng – Chút thân quen
Ngày chưa qua hết còn thèm rong chơi
Sóng xô vỗ đá chiều rơi
Nhạt nhòa màu nắng chơi vơi nỗi niềm
Theo nhau nhịp bước chân êm
Tóc bay từng sợi cuốn mềm đôi tay
Thênh thang giữa đất trời này
Vẽ lên bóng nắng. Ngủ say bên đời
Gía như ngày tháng ngừng trôi
Cho ta ở lại mãi thôi – Đừng về.